Nhà hàng xuân bắc 181

Ai đi Mộc Châu mùa xuân ấy?

Thứ ba - 11/08/2009 12:31
Gió lạnh tràn về mang theo một bầu trời đầy mây sâm sấp nước. Mưa xuân nhè nhè lây rây làm ướt những con đường, chiều cuối năm phố xá ai cũng hối hả vội vàng tất bật.
Ai đi Mộc Châu mùa xuân ấy?
 Buổi sớm ở Hòa Bình nhìn ra ngoài ô cửa, những mảnh ruộng rau xanh mướt loang loáng giữa màu đất nâu ẩm ướt.  Nắng hôm qua đã rời bỏ chốn núi rừng, chỉ còn lại mưa, gió và một trời sương.

Chúng tôi rời Hòa Bình khi cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Dốc Cun chìm ngập trong mây mù, đường qua Cao Phong, Mường Khến, Phú Cường khi mờ khi tỏ, những chiếc xe chầm chầm chạy trong ánh đèn pha mờ mờ, xe nào xe nấy lúc lỉu chở đào về xuôi.

Xe khách thì chất đầy trên nóc xe, xe con tranh thủ buộc chằng chéo trong cốp, sau đuôi, xe máy cũng không ngại gánh gồng những cành xuân trên núi, vốn dĩ rất hoang dã, hồn nhiên, căng tràn sức sống, khác hẳn với những cây đào thế trồng trong vườn, được chăm sóc chu đáo chờ nở hoa đúng dịp xuân sang.

 

gioi tre moc chau 01
Đường về nhà

Phú Cường phiên chợ thứ sáu cuối năm dù mưa gió vẫn đông hơn thường lệ. Là vì năm hết tết đến, người đi bán lá dong, gạo nếp, chuối xanh, trâu bò lợn gà, con nằm lồng, con thả rong bên vệ cỏ đông không kém người đi sắm Tết  đang hối hả lòng vòng quanh chợ, sắm áo mới, khăn mới, mua thêm thức ăn cho ngày Tết, cũng không quên ghé qua sạp thuốc lào mua dăm ba lạng về hút, những mong xua đi được cái giá rét khắc nghiệt của thời tiết miền cao.

Chợ Phú Cường nằm dưới chân đèo Thung Khe, con đèo hầu như xuân nào tôi qua cũng mịt mờ sương gió. Vạt đất sạt mờ mờ hư ảo, lẫn vào hơi sương, thoảng lúc gặp những tán cây vươn cành không lá nom như những ngón tay gầy guộc đứng trơ khấc giữa nền trời bồng bềnh mộng mị.

Qua Hang Kia - Pa cò, khu rừng nguyên sinh chìm trong mây mù, ngỡ như thể đang lạc vào chốn thần tiên, nếu không có cái rét buốt châm vào da thịt, cái lạnh ngấm nước của găng tay thì hẳn sẽ quên mất mình đang muốn đi tìm xuân trên đất Mộc Châu.

 

sam 2314
Bọn con gái chỉ thích nắm tay đi dạo thôi

 

lau moc chau
 


Khách chạy qua đường nhiều khi không thể cầm lòng trước sắc xuân rực rỡ, đã phải dừng xe để lựa chọn một cành ưng ý chở về quê đón tết. Hẳn những cành đào ấy sẽ là món quà tết thú vị vô cùng cho mỗi một gia đình ở dưới xuôi.Cách Loong Luông vài cây số - mảnh đất đào nổi tiếng của xứ Mộc Châu, đã thấy người Mông chặt đào đá ở trên núi, trong vườn nhà mang ra quốc lộ bán cho khách về xuôi. Đám trẻ con ríu rít chơi, đốt củi sưởi lửa ngay bên lề đường. Mỗi cành đào chỉ dăm ba chục ngàn đồng, đắt nhất cũng chỉ đến 100 ngàn đồng. 

 

mộc châu bạt ngàn hoa mận

Dọc quốc lộ 6, những thung lũng ngập tràn màu trắng của hoa mận, tưng bừng rạng rỡ, bất chấp sự khắc nghiệt của thời tiết, một vài cây đã bật lá non xanh biếc mơn mởn, báo hiệu một mùa xuân mới đang về mang theo những giấc mơ mới vì một ngày mai tươi đẹp hơn. Chúng tôi rẽ vào một thung lũng hoa mận như thế, như bị mê hoặc bởi sắc hoa ngày xuân, bởi đám trẻ con đang chơi bóng rộn ràng trên mảnh đất trống, những cặp đôi tình bạn nắm tay nhau chạy ngược chay xuôi, nô đùa và cười như nắc nẻ…

Tôi thấy lòng mình yên ả thế. Mùa xuân đã đến chốn này, tự nhiên như cuộc sống vốn thế, như người Mông vẫn chân trần giá lạnh du xuân, như tôi dù cuối năm bận rộn cũng cố tìm về Mộc Châu, để không phải tự hỏi mình: Ai đi Châu Mộc mùa xuân ấy?

Đã mấy năm rồi, có xuân nào về, tôi không tới đất Mộc Châu?

Bài, ảnh: N.V.C

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây