Xuân tới, đào, mận phô trương vẻ đẹp đằm thắm, tinh khiết của mình, dã quỳ chỉ còn là những cành cây khô, gầy guộc, đen đúa, héo hon. Hạ qua, thu lại đến dã quỳ mới đâm mầm xanh. Cũng chẳng ai để ý đến nó, loại cây không mọc làm bờ rào thì cũng hoang dại bên đường. Đồng chè xanh ngắt, đồi cỏ mượt… bắt mắt người ta hơn là đám cây ven đường kia. Chỉ đến khi đông bắt đầu sang, những cơn gió mùa đông bắc ùa về với những đợt sương muối, sương mù, dã quỳ mới nở, mà lại rất rực rỡ, kiêu sa. Tưởng như loài hoa em út này nhường cho những người anh, người chị đào, mơ, mận, ban, bằng lăng, phượng… phô diễn hết cả rồi mới lên tiếng. Ngày thường giản dị là thế, nhưng đông về dã quỳ khoác lên mình màu vàng chói chang- màu của ánh sáng- của vầng dương ngày hạ. Giữa ngày đông âm u, khô hạn, sương trắng đục như sữa, bàng bạc, lãng đãng, hư ảo. … Và…những cụm dã quỳ nở vàng, thấp thoáng thôi, nhưng làm rạng rỡ, sáng bừng cả Thảo nguyên đã chìm ngập trong sương.
Dã quỳ vàng rực rỡ trên cao nguyên Mộc Châu
Ngày không nắng, dã quỳ lóng lánh sương, những chiếc lá mỏng mảnh 3 thùy, 5 thùy chẽ ra như những ngón tay mềm mại. Mỗi làn gió qua, những thân cây mềm yếu lả lướt nghiêng theo, những ngón tay như reo vẫy, mời chào. Có lúc bất chợt, những đám mây xám cao hứng rẽ hết ra, để lộ một khoảng trời với nắng vàng rực rỡ. Đám hoa dã quỳ như tươi tắn hơn, những đóa hoa hướng cả về phía mặt trời như hút từng luồng sáng về cả phía mình. Nhiều người bảo dã quỳ mỏng manh, mau tàn, không hương. Không phải, hương dã quỳ không nồng nàn như hoa sữa, ngày nắng, đứng giữa bụi dã quỳ nở hoa, nhắm mắt lại,hít thật sâu sẽ thấy một làn hương dìu dịu, thoảng qua thôi nhưng nhớ mãi...
Đúng là cuộc sống không cho ai tất cả, không lấy của ai tất cả mọi thứ. Nếu không có dịp đến thăm Mộc Châu mỗi độ xuân về, thu sang hãy bớt chút thời gian mùa đông của bạn để ấm áp cùng dã quỳ rực rỡ.
Tác giả: admin
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn