Mộc Châu cách Hà Nội khoảng 190km, về đến Mộc Châu là về với thiên đường của nắng, gió và hoa, về với nụ cười vui tươi hồn hậu của những em bé người dân tộc. Mộc Châu mùa nào cũng có nét đẹp riêng, nhưng tôi giành tình yêu nhiều hơn cho mùa đông ở mảnh đất rẻo cao này.
Bốn mùa ở Mộc Châu thường gắn liền với những loài hoa khác nhau, có lẽ bởi vậy mà du khách đi du lịch Mộc Châu không căn cứ theo mùa trong năm mà dựa theo mùa hoa nở. Vào mùa đông, Mộc Châu hiện lên như một thiên đường lung linh, mờ ảo, thấp thoáng giữa những đồng cải trắng và tươi tắn trong những đóa dã quì vàng rực.
Những nhiếp ảnh gia thường đi trên những cung đường này, đi phượt qua Chiềng Sơn, Mường Sang để thực hiện những tấm ảnh mà họ ví như “những chuyến đi săn mây” “đi đón nắng trên đỉnh núi”…
Người ta lên Mộc Châu dường như để sống chậm lại. Những người bạn của tôi mỗi lần du lịch lên đây thường chia sẻ họ thích nhất khoảnh khắc ngồi bên khung cửa sổ của khách sạn trong những ngày đông giá rét, thưởng thức một cốc sữa tươi Mộc Châu, nhấm nháp vị ngọt của vài thanh kẹo sữa và ngắm nhìn cuộc sống của con người nơi đây.
Cuộc sống Mộc Châu đơn giản và bình yên, con người nơi đây quanh năm gắn bó với những đồng cỏ cao nguyên, với việc chăm sóc những đàn bò sữa, trồng cải và hoa. Người dân Mộc Châu thích thú với công việc chăm sóc cho những vườn chè, đến mùa thu hoạch người ta đua nhau đi hái những búp chè xanh còn nguyên mùi sương đêm. Chè Mộc Châu có hương thơm dịu và vị rất thanh, có lẽ nó đã ngâm vào trong mình cái giá lạnh của cao nguyên cao nhất Việt Nam này.
Du khách lên Mộc Châu vào những ngày đông còn để thưởng thức những trái quả cận nhiệt đới mà ít nơi có được như đào, lê, mơ, mận, dâu tây…Làm sao quên được cảm xúc khi bước vào những vườn đào, vườn mận, được tự tay mình hái những trái trên cây và cảm nhận vị ngọt mát của những thức quà từ thiên đường này.
Buổi tối trên cao nguyên thanh thản và yên bình, Mộc Châu ngủ im lìm trong cái giá rét của mùa đông. Mọi người cùng nhau ngồi quây quần bên bếp lửa trong nhà sàn, nướng vài bắp ngô, củ khoai, ăn món bê chao và chúc nhau li rượu đông ấm lòng người. Cô gái Thái uốn lá trên môi thổi tình ca Tây Bắc, chàng trai Mèo thổi khèn đong đưa gọi bạn. Người dân ở đây đã quen thuộc lắm với những cảnh sinh hoạt này nhưng đối với những du khách miền xuôi đây là một buổi tối độc đáo, thú vị mà họ không thể nào quên.
Người dân Mộc Châu vô cùng hiếu khách, khách du lịch lên đây nhất là những nhiếp ảnh gia hay các bạn sinh viên thường không thích nghỉ ngơi tại khách sạn, họ thích vào tìm hiểu những bản làng xa xôi, hẻo lánh rồi xin vào ngủ nhờ nhà người dân, họ thích thú với cuộc sống ban sơ của người dân tộc.
Mộc Châu như một món quà vô giá của tạo hóa với thác Dải Yếm bắc ngang, những cung đường xuyên mây huyền ảo, những sóng ruộng bậc thang như trải dài vô tận…Ai đã từng đến Mộc Châu hẳn còn ghi lại cho riêng mình những khoảnh khắc sâu đậm về thiên nhiên và con người nơi đây. Mộc Châu nhẹ nhàng đi vào trang thơ…Mộc Châu…đẹp như một thiên đường.
“ Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đông đưa”
Quang Dũng.
Kim Ngân(MỰc tím online)
Tác giả: admin
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn