Chẳng hiểu ngẫu nhiên hay sắp đặt của tạo hóa, 2 dân tộc khác nhau, sinh sống ở 2 địa vực khác nhau lại cùng có chung tên gọi cho một nhạc cụ. Người Kinh có đàn bầu, người Thái có Tính tẩu (tính là đàn, tẩu là bầu). Lại càng kì lạ hơn nữa khi 2 nhạc cụ, 2 niềm tự hào của 2 dân tộc được làm từ một quả bầu nậm đã già. Đàn bầu của người kinh làm từ nửa trên quả bầu, nửa quả bầu còn lại dùng làm tính tẩu. Đó phải chăng là dấu hiệu về một nguồn gốc, một dòng máu, một tổ tiên.