Mình cực kỳ thích độc hành do tính chất thoải mái của nó với tiêu chí “năm không”
Và đó là sự thú vị của nó.
Thường những chuyến đi mới mẻ và hào hứng, mình sẽ luôn chọn phương thức độc hành. Và toàn bộ các chuyến độc hành đều thành công ngoài mong đợi cả.
Chương này dành riêng cho mỗi Mộc Châu thôi, dù mình cũng có 2 ngày bôn ba ở Hà Nội thú vị phết.
Nào, giờ thì bắt tay vào viết thôi.
Trước tiên nói về chi phí ban đầu nha. Do đặt vé máy bay trước cả tháng, nên mình đã đặt được của Pacific Airline chặng đi và Vietravel Airline chặng về, với giá cả khá hợp lý. Tổng thiệt hại tầm ~3.5 triệu khứ hồi.
Hai tháng trước mình có trải nghiệm delay chuyến bay tận ba lần suýt ảnh hưởng đến kế hoạch di chuyển từ Vietjet Air, chuyến này mình quyết không sử dụng dịch vụ của Vietjet Air nữa. Lần này Pacific Airline & Vietravel Airline làm khá tròn vai. Các chuyến tiếp theo của mình cũng sẽ chỉ lựa chọn 2 hãng này hoặc Vietnam Airline thôi.
Đến Hà Nội và đi chơi nghỉ ngơi đã đời xong, mình bắt xe “Xuân Tráng” thẳng tiến lên Mộc Châu với giá 220k.
Đến ngã ba Mường Thanh ở Mộc Châu, mình tiến hành tìm chỗ cho thuê xe máy. Giá niêm yết trên các bài review tầm 100k-120k một ngày. Tuy nhiên, các nhà xe đều hét giá 180k một ngày. Nếu vậy sẽ vượt quá ngân quỹ (budget) mỗi ngày của mình.
Mình có thương lượng lại với lý do hợp lý là thuê xe tận 4 ngày và hiện Mộc Châu đang là mùa thấp điểm du lịch. Một chủ xe đã chấp nhận mức giá 130k một ngày, và còn lấy xe du lịch đón mình về tận chỗ cho thuê nữa cơ. :3
Xong xuôi vụ thuê xe, tới bước thuê phòng. Tiết giảm chi phí và tăng trải nghiệm, mình nói không với nhà trọ hoặc khách sạn. Mình chỉ ở homestay hoặc nhà sàn thôi.
Homestay đầu tiên mình gọi, họ nhẹ nhàng từ chối. Mùa thấp điểm mà mở cửa phục vụ có một khách nên họ cũng ái ngại.
May mắn đến cuộc gọi thứ 2, Mộc Châu Mộc Homestay đã đồng ý chứa chấp mình. Mình thuê một slot nhà sàn với giá 100k một ngày.
Vậy cơ bản là xong xuôi mọi thứ, giờ thì về checkin phòng, chuẩn bị cho hành trình trải nghiệm Mộc Châu thôi nào.
Hôm sau mình chạy xe vào bản Hang Táu.
Và bạn biết gì không, bản này chưa tạo từ khóa trên Google Maps, bạn phải search từ khóa “Bản người Mông nguyên thủy” mới đến nơi được nhé.
Chạy tầm 20 km là đến một khu vực ghi chú bãi giữ xe khá đơn sơ. Mình gửi xe ở đây và bắt đầu đi bộ vào bản.
Các anh người đồng bào giơ tay, hỏi mình có muốn các anh chở vào không. Đi vào bản tầm 3 km với giá 150k.
Đắn đo một hồi, mình quyết định thôi đi bộ trekking vào bản luôn. Đi được một đoạn, các anh quoắc lại và chia sẻ chân thành kèm một nụ cười.
“Đường vào khá xa, nếu em không có nhu cầu đi xe ôm và tay lái đủ vững, em có thể tự chạy vào cũng được, không cần gửi xe ngoài này đâu, tốn tiền.”
Nghe được câu nói đó, bạn chắc hẳn cũng sẽ chung cảm xúc với mình nhỉ?.
Mình thích những nơi ấm áp như thế. Nơi mà con người không bị đồng tiền chi phối sự lương thiện. Họ không chèo kéo du khách, và nếu khách không có nhu cầu, họ tôn trọng, sẵn sàng hướng dẫn các phương án khác thay thế phù hợp.
Vượt ba cây số với đường đất, đá sỏi gồ ghề khá thử thách, mình đã đến bản người Mông nguyên thủy. Mua vé 30k vào tham quan.
Khi bạn bước vào cổng cũng là lúc một thế giới cổ tích tách biệt hiện ra trước mắt bạn. Không ngờ ở Việt Nam còn một nơi giữ gìn vẹn toàn lại cái sự hoang sơ giản dị, không có một chút bóng dáng của đô thị hóa. Đập vào mắt mình là những ngôi nhà làm bằng gỗ, phía trước là thảm cỏ xanh mướt mát phủ rộng khắp khu làng.
Bao phủ làng nguyên thủy bốn bề là núi cao chắn gió. Sóng điện thoại chưa phủ tới khu vực này, nhờ đó trẻ em không biết đến sự tồn tại của điện thoại. Các bé nô đùa cùng nhau chơi đá banh, ném dép, nhảy dây, trốn tìm. Tiếng cười giòn giã mỗi ngày. Mình cảm được các em đang sống trong những tháng ngày hạnh phúc nhất trên cuộc đời.
Mình ngắm nhìn và cảm tưởng không gian và thời gian đang đan xen trôi chậm dần lại, thở từng bước chân ngược dòng về thước phim thời niên thiếu rong ruổi của mình.
Một chút rưng rưng trong người, mình mỉm cười đầy hạnh phúc.
“Đâu phải đủ đầy lại toàn tốt, và đâu phải thiếu thốn lại không hay ho”
Nếu bạn có mệt mỏi, bất an điều gì trong cuộc sống, nơi này sẽ là “bệnh viện” chữa lành tất cả cảm xúc thương tổn bạn có.
Mình có ghi lại những thước phim chân thực bằng flycam, hi vọng nó sẽ lan tỏa cảm xúc đến mọi người. Tham quan xong cũng đã xế chiều, mình rời bản Hang Táu, không quên gửi một thông điệp đến anh bán vé.
“Khu này tuyệt vời lắm. Anh và mọi người trong bản chung tay giữ gìn nét đẹp hiện có nhé”.
Hi vọng một mai khi mình quay lại Mộc Châu, Hang Táu vẫn vậy.
Vẫn mộc, vẫn đơn sơ, vẫn chân thành, vẫn dạt dào cái tình.
Về lại thị trấn Mộc Châu thôi.
Mộc Mộc Châu homestay khá lạ. Mình gặp anh Ngô Thành Đạo và cô chủ nhà đúng ngày nhận phòng, các ngày sau không có ai ở đây cả. Kiểu giống mình được tin tưởng giao nguyên khu này để ở vậy.
Và các bạn biết đó, mùa thấp điểm, cộng thêm ngày trong tuần. Mộc Châu siêu vắng vẻ. Một mình chiếm dụng hết nguyên khu này.
Mộc Châu Mộc Homestay liên khu với Mộc Châu Retreat do cùng một chủ, mình được gặp gỡ và trò chuyện cùng chị Bửu, cho chị xem những thước phim mình quay được ở Hang Táu. Hai chị em nói chuyện một hồi cũng khá là rôm rả á nha.
Đại gia đình chị Bửu thuê Mộc Châu Retreat ở cũng được gần 1 tháng rồi, kiểu lão làng ở khu này luôn rồi.
Về phòng sửa soạn tắm rửa thì mình nhận ra một thiếu sót rùng mình là: “mình mang có đúng 2 cái áo thun và 1 cái áo gile”. 2 cái áo thun đó sẽ xoay tua sử dụng trong 7 ngày.
Và giờ cả hai đều đã ướt chèm nhẹp mồ hôi.
Mình hỏi chị Bửu có thau giặt đồ không, mình mượn để gấp rút giặt đồ. May sao chỉ đề xuất lấy máy giặt ở bên Mộc Châu Retreat chỗ chị giặt cho lẹ, thế là mình đỡ tốn sức biết là bao. Cảm ơn chị Bửu đã cưu mang cuội đời em.
Thấy ở 2 ngày rồi mà vẫn chưa nói chuyện, chào hỏi với chủ nhà câu nào, mình chủ động hẹn anh Thành Đạo cafe tám chuyện một buổi sáng, trước khi trưa sẽ trả phòng để đi tiếp lên Pha Luông.
Ngồi nói chuyện ở cửa hàng bán quà Mộc Châu của anhThành Đạo, hôm đó vô tình có thêm anh Hoàng Anh (Vlogger Han Bụi), bạn anh Thành Đạo ở đó. Anh Hoàng Anh làm ở Ban Quản Lý Du Lịch Khu du lịch quốc gia Mộc Châu.
Ba anh em bàn luận về các địa điểm du lịch Mộc Châu, về hậu kỳ video Camera Insta360.
Có vẻ quý mình, anh Hoàng Anh (Vlogger Han Bụi), giới thiệu mình với anh Mạnh - Trưởng trạm biên phòng Pha Luông. Thế là, thay vì thuê nhà người bản địa như mọi phượt thủ để trekking Pha Luông, mình được ưu ái tá túc thẳng ở đồn biên phòng. Cảm thấy sức mạnh của sự kết nối thật ghê gớm.
Bon bon theo Google Maps từ thị trấn Mộc Châu về Pha Luông là 42 km. Trong đó 30 km đầu đường nhựa xen lẫn bê tông chạy khá êm. Đang bon bon vừa chạy vừa tận hưởng cung đường thì phía trước xuất hiện một đoạn nước chảy tràn qua mặt đường. Theo quán tính mình phanh gấp bánh sau, đường phủ rong rêu nên xe bị xòe. Bánh sau trượt về phía trước, mình và con xe lao xuống mương nước. May mắn là kỹ năng cân bằng thượng thừa, mình và con xe không hề hấn gì. Đây là lần đầu tiên trong đời đi Phượt bị xòe đó các bạn. Ở đó có một anh biên phòng đang cắm lúa, thấy vậy phụ mình kéo con xe lên khỏi mương nước.
Chạy một đoạn nữa mình đứng hình mất 10 giây. Vậy là hết đoạn đường bê tông, đến đường đất. Và hiện ra trước mắt mình là một con dốc hẹp trơn trượt thẳng đứng. Check Google Maps, còn tầm 12 km là đến đồn biên phòng, nhưng không ngờ đường nó xấu khủng khiếp như vậy. Leo dốc về số 1 vẫn không lên được, xe bị dốc kéo tuột về phía sau, mình phải dùng chân đạp vào đất hỗ trợ lên dốc. Vừa chạy vừa lo lắng khi xe không tải nổi, bô xả khói đen, xe gầm rú và liên tục trượt bánh về phía sau. Chinh phục được một nửa đoạn đường toát mồ hôi hột, phát hiện ra khu này hoàn toàn không có bóng dáng con người. Có mình – cây cối và vực sâu bên cạnh. Xăng thì sắp cạn. Bây giờ chỉ còn đường tiến, không còn đường lùi. Thôi lỡ phóng lao phải theo lao. Mình tiếp tục phi thân về phía trước, đường càng ngày càng xấu, dốc càng cao, nắng tắt nhường bầu trời cho màn đêm chuẩn bị buông lơi. Phải nhanh chóng không trời sập tối, không thấy đường vào đồn biên phòng mất. Loay hoay mãi hơn cả tiếng đồng hồ thì đồn biên phòng cũng hiện ra trước mắt.
Mình vào chào hỏi Đại – một đứa trạc tuổi mình. Đại mới luân chuyển công tác lên khu này vài tuần. Anh Mạnh thì đã đi tuần tra, tầm một tiếng nữa mới về. Sau khi kiểm tra giấy tờ của mình xong, Đại dẫn mình vào khu vực tá túc để cất đồ đạc.
Buổi tối, mình có một bữa ăn no nê do Đại làm đầu bếp chính.
Ăn tối cùng anh em bộ đội biên phòng, mình có đem thắc mắc hỏi anh Mạnh:
– Anh ơi, sao đỉnh Pha Luông lại không cho ở lại qua đêm mà phải đi và về trong ngày anh nhỉ?.
Anh đáp:
– Khu vực biên giới Pha Luông là điểm nóng phức tạp. Đây là con đường vận chuyển ma túy lớn nhất từ Lào sang Việt Nam. Khách du lịch bắt buộc phải để lại CMND ở đồn biên phòng, thuê porter (người bản địa) dẫn đường và về trước 18:00 để đảm bảo an toàn, tránh đụng độ với băng nhóm hoạt động về đêm.
Thú vị thật.
Nghe lời anh, mình để flycam ở lại đồn biên phòng, chỉ mang theo máy ảnh và vài phụ kiện nhỏ. Hẹn porter 4:00 AM sẽ xuất phát để săn mây. Trong lòng thì nôn nao, nô nức đến sáng sớm mai. Kỹ tính, mình lên Weather kiểm tra trước dự báo thời tiết.
Dự báo thời tiết ngày mai Pha Luông mưa nguyên ngày.
Rồi, không biết ông trời có đưa ra lời thử thách nào cho mình không. Mình đã không quản ngại hiểm trở đến đây cơ mà. Ngày mai mà ngồi trong đồn biên phòng ngắm mưa rơi không phải là trải nghiệm con mong muốn đâu nha ông trời.
Mai trời sẽ đẹp, mình sẽ được ngồi trên tảng đá, ngắm mây là là trôi.
Đúng 04:00 AM điểm, đồng hồ báo thức reo lên là lúc mưa lũ lượt trút xuống hiên nhà. Mình thức giấc lúc âm thanh rì rào mỗi lúc một lớn. Rồi xong, toi nguyên trải nghiệm rồi. Sầu thúi ruột
Tính mình là đứa cực kỳ cứng đầu, cái gì mình đã muốn, mình sẽ làm bằng mọi giá để có được.
Sáng hôm đó, anh Đạo có hỏi thăm thời tiết qua messenger. Mình có nói:
“Mưa mù đang giăng. Nhưng không sao anh. Tới đây mà không lên đỉnh Pha Luông thì phí chuyến đi, không phải tính cách của em. Em vẫn thuê porter lên đỉnh như bình thường”.
Mãi đến 10:00 AM, không biết ông trời thương hay sao đó, mưa lại tạnh. Mình tức tốc chạy ra liên lạc với porter, nhanh chóng di chuyển lên đỉnh.
Cung này nhẹ nhàng hơn Lảo Thẩn, mình đã không còn bị chuột rút chân nữa. Đi trekking tầm 3-4 tiếng là đến đỉnh. Nhưng mệt thì vẫn mệt nha. Ỷ y không thủ sẵn nhiều chai nước, quá khát mình đã nốc hơn một nửa chai trà xanh trong khi mới chỉ di chuyển được có hơn trăm bước chân. Và hành trình còn lại là sống sinh tồn với nửa chai nước.
Lâu rồi mình mới biết trân quý một thứ gì đó. Và lần này là nước. Cơn khát lại đến âm ỉ, mình phải nhấm nháp một tí nước dè sẻn để cầm hơi, không dám uống nhiều, mình chỉ còn nhiêu đây để sống sốt thôi. Lúc này mà ai bán chai nước suối 200k, chắc mình cũng rút tiền ra mua luôn quá. Khát quá khát.
Thằng nhóc porter thấy tình hình thế, nó chia một nửa số nước của nó cho mình thêm để dự trữ. Do trời mưa, đường khá sình lầy và trơn trượt. Mình đã bắt được cả rổ ếch. Càng đi lên cao, mưa bắt đầu rả rích, thời tiết mát, không có ánh nắng. Mồ hôi tuôn như thác, tóc ướt chèm nhẹp, mắt kính mờ nhòe không quan sát được gì, hơi thở hổn hển từ hồi dưới chân núi đến tận giờ chưa dứt, tim đánh trống đùng đùng. Mặc sức mình thở như bò, thằng nhóc porter không hề hấn gì, nó như đi dạo nghỉ dưỡng vậy.
Trekking tầm ba tiếng rưỡi thì mình đã có mặt ở mỏm đá Pha Luông. Nơi này đẹp giống tiên cảnh vậy. Khung cảnh cực kỳ hùng vỹ mà mình khát khao được mang theo flycam để quay lại cho mọi người cùng xem. Tiếc là mình sợ bị biên phòng thu flycam, hoặc sợ đụng độ các băng đảng ma túy, họ thấy mình quay kiếm chuyện thì sao. Tối hôm qua đắn đo suy nghĩ kỹ lưỡng và rồi quyết định bỏ lại đồn biên phòng luôn. Mình nhớ đến đỉnh là tầm 13:30 PM. Trên đỉnh nắng chiếu len lỏi vào từng tảng mây trắng phau phau, mây cuộn từng dòng chảy mềm mượt uốn lượn như suối thác. Dù nắng khá gắt nhưng mây vẫn bao phủ khắp tứ bề đẹp mê mẩn. Ngẫm lại à thì ra ông trời tạo cơn mưa sáng cốt để kiến tạo mây mù, cho mình lên đỉnh buổi trưa nhưng vẫn có mây đẹp đây mà. Cảm ơn ông.
<To be continue…>
Tác giả bài viết: Chuột Ca Ca - Phan Phi Phụng
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn